Từ Hà Tĩnh đến Buôn Đôn: Hành trình vượt lên gian khó
Mỗi cuộc đời là một hành trình với những bước ngoặt không ngờ tới. Câu chuyện của tôi bắt đầu từ một miền quê nghèo Hà Tĩnh, nơi mà ánh sáng duy nhất trong những đêm tối là ngọn đèn dầu leo lét. Đó là một hành trình từ gian khó đến hy vọng, từ vấp ngã đến trưởng thành, và cuối cùng là sự cống hiến cho quê hương thứ hai – Buôn Đôn. Qua cuốn tự truyện này, tôi muốn gửi đến những người trẻ một thông điệp: Dù bạn sinh ra ở đâu, trong hoàn cảnh nào, chỉ cần giữ vững niềm tin và lòng kiên trì, bạn có thể tạo nên kỳ tích cho chính mình.
---
Những năm tháng đầu đời
Chương 1: Quê hương Hà Tĩnh
Hà Tĩnh những năm 1985 là một bức tranh mộc mạc, nơi mà màu xanh của đồng lúa hòa quyện cùng màu xám của bầu trời đầy mưa bão. Trong căn nhà nhỏ nằm nép mình giữa làng quê, tôi cất tiếng khóc chào đời.
Mẹ kể rằng tôi sinh ra vào một ngày mưa dai dẳng, tiếng mưa rơi hòa lẫn tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh như báo hiệu một cuộc đời đầy thử thách. Bố mẹ tôi là những người nông dân hiền lành, suốt ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Trong những đêm tối, ngồi bên bếp lửa hồng, bố thường nói: “Đất quê mình nghèo, nhưng lòng người thì giàu. Đừng bao giờ để nghèo đói làm mất đi lòng tự trọng.”
Nhưng cuộc sống ngày càng khắc nghiệt hơn. Những mùa lũ trắng trời cuốn trôi mọi hy vọng, để lại trên khuôn mặt bố mẹ những nếp nhăn sâu hoắm. Khi tôi vừa tròn hai tuổi, bố mẹ quyết định di cư vào miền Nam – mang theo tất cả giấc mơ và niềm tin rằng ở đó, cuộc sống sẽ tốt hơn.
---
Chương 2: Đến với Buôn Đôn
Hành trình rời quê là một chuỗi những ngày dài trên chiếc xe khách cũ kỹ. Tôi còn quá nhỏ để hiểu được những lo lắng của người lớn, nhưng ánh mắt mẹ nhìn ra cửa sổ – vừa buồn, vừa hy vọng – đã khắc sâu trong tâm trí tôi.
Buôn Đôn chào đón gia đình tôi bằng những cánh rừng xanh ngút ngàn, những con đường đất đỏ và dòng sông Sêrêpôk chảy cuồn cuộn như không bao giờ ngừng nghỉ. Bố dựng lên một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, mái lợp lá, vách đất. Mỗi buổi sáng, ánh nắng len qua những kẽ hở của mái nhà, chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm của bố mẹ.
Những ngày đầu tiên thật khó khăn. Thổ nhưỡng khác lạ, khí hậu khắc nghiệt, và cuộc sống nơi đây dường như không hề dễ dàng với những người đi kinh tế mới như chúng tôi. Nhưng trong những buổi chiều đi rẫy, mẹ dạy tôi cách lắng nghe tiếng gió qua tán cây, cách cảm nhận hơi thở của đất trời. Bố thường nói: “Buôn Đôn là nơi đất lành, chỉ cần chúng ta cố gắng, đất này sẽ nuôi sống gia đình mình.”
---
Tuổi thơ gian khó
Chương 3: Những năm tháng đầu ở Buôn Đôn
Cuộc sống mới bắt đầu bằng những ngày làm việc quần quật. Tôi theo mẹ ra rẫy từ khi còn nhỏ, đôi chân bé xíu lấm lem bùn đất. Những bữa cơm chỉ có cơm trắng và rau rừng, nhưng chưa bao giờ thiếu tiếng cười.
Trường học đầu tiên của tôi là một ngôi trường làng lợp ngói củ đơn sơ. Những chữ cái đầu tiên tôi viết trên chiếc bảng gỗ cũ kỹ đã mở ra một thế giới mới. Tôi yêu từng bài giảng, từng câu chuyện mà cô giáo kể. Hình ảnh cô giáo với giọng nói dịu dàng, đôi bàn tay đầy phấn trắng, đã trở thành động lực lớn nhất để tôi không bao giờ từ bỏ việc học, dù cuộc sống còn muôn vàn thiếu thốn.
---
Chương 4: Vượt qua thử thách
Tuổi thơ tôi không chỉ là những ngày đến trường, mà còn là những buổi chiều phụ bố mẹ hái cà phê, đào sắn, bẻ bắp và chăn bò. Tôi từng ngã gục trên rẫy vì mệt, từng khóc vì cảm thấy cuộc sống quá bất công. Nhưng mỗi lần như vậy, bố lại vỗ vai tôi, ánh mắt nghiêm nghị: “Đừng sợ khó khăn. Chính nó sẽ làm con mạnh mẽ hơn.”
---
Con đường đến với ước mơ
Chương 5: Những năm cấp 3
Ở tuổi 17, tôi quyết định sẽ học thật giỏi để thay đổi cuộc đời. Những đêm học bài dưới ánh đèn cũ, tôi tự nhủ rằng mình không được phép bỏ cuộc. Người thầy dạy văn đã gieo vào lòng tôi niềm tin rằng: “Cuộc sống là một trang sách, và chỉ những ai không ngừng học hỏi mới hiểu được ý nghĩa của từng trang.”
---
Chương 6: Hành trình đại học
Ngày nhận giấy báo trúng tuyển đại học, tôi chạy như bay về nhà, trên tay là tờ giấy nhàu nhĩ nhưng chứa đựng cả niềm hy vọng của gia đình. Mẹ khóc, còn bố chỉ cười nhẹ và nói: “Con đã làm được.”
Ngày đầu tiên lên thành phố, tôi vừa háo hức vừa lo lắng. Tất cả mọi thứ đều mới mẻ – những con phố tấp nập, những tòa nhà cao tầng, và cả cách sống của người dân thành phố. Để trang trải thêm cuộc sống, tôi làm thêm đủ thứ việc: phục vụ nhà hàng, phát tờ rơi, trông xe... Những công việc ấy không chỉ giúp tôi vượt qua khó khăn mà còn dạy tôi sự trân trọng đối với mọi cơ hội mà cuộc sống mang lại.
---
Trở về quê hương thứ hai
Chương 7: Bắt đầu sự nghiệp
Tôi trở về Buôn Đôn, không phải chỉ để sống, mà để cống hiến. Những ngày đầu đi làm đầy khó khăn, nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười của những người dân quê hương thứ hai, tôi lại tự nhủ rằng mình đang làm điều đúng đắn.
Tôi tham gia vào các dự án giúp đỡ người dân cải thiện đời sống, hoạt động xã hội, hỗ trợ giúp đỡ cho trẻ em khó khăn và đặc biệt là thúc đẩy bảo tồn văn hóa của các dân tộc thiểu số. Mỗi thành quả nhỏ đạt được đều là niềm tự hào của tôi, bởi nó không chỉ là công sức của riêng mình mà còn là minh chứng cho tình yêu đối với mảnh đất này.
---
Chương 8: Nhìn lại và hướng tới tương lai
Đến tuổi 39, khi nhìn lại, tôi nhận ra rằng mỗi khó khăn trong cuộc đời đều là một viên gạch xây nên con người tôi hôm nay. Buôn Đôn không chỉ là nơi tôi lớn lên, mà còn là nơi dạy tôi cách sống, cách yêu thương, và cách mơ ước.
Tôi hy vọng câu chuyện này sẽ là ngọn lửa nhỏ, thắp sáng lòng tin trong trái tim những người trẻ. Hãy nhớ rằng: Dù bạn sinh ra ở đâu, giấc mơ của bạn luôn xứng đáng được theo đuổi.
Nhận xét
Đăng nhận xét