Tiếng Gọi Của Rừng Xanh
Tiếng Gọi Của Rừng Xanh
---
Trong màn sương sớm của núi rừng Tây Nguyên, tiếng chim đại bàng vẫn vọng về từ đỉnh Yok Đôn cao vút. Tôi - một chú voi con sinh ra giữa đại ngàn, lớn lên cùng những câu chuyện cổ về một vùng đất huyền thoại mang tên Buôn Đôn. Mẹ tôi, với đôi mắt trĩu nặng kỷ niệm, thường kể về một thời cha ông chúng tôi sóng vai cùng những người nài dũng cảm, vượt sông Sêrêpốk cuồn cuộn, len lỏi qua những cánh rừng già để thuần dưỡng những chú voi hoang dã.
Trong những câu chuyện ấy, cái tên Ma Oanh - người nài voi già làng - luôn được nhắc đến với niềm kính trọng sâu sắc. Ông như một biểu tượng sống của tình yêu giữa con người và loài voi trên mảnh đất Tây Nguyên này. Những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt rắn rỏi của ông là dấu ấn của thời gian, của những năm tháng gắn bó với rừng xanh và những người bạn khổng lồ.
Số phận đã run rủi cho tôi gặp được Ma Oanh vào một buổi chiều tà, khi ông đang hái những cây thuốc quý dưới tán rừng già. Mái tóc bạc của ông thoang thoảng trong gió chiều, đôi mắt sáng lên niềm vui khi nhìn thấy tôi - một chú voi con đang độ tuổi trưởng thành. Qua giọng kể trầm ấm của ông, tôi được nghe về một Buôn Đôn đang thức giấc sau giấc ngủ dài, nơi tiếng cồng chiêng vẫn vọng về từ những ngôi nhà dài, nơi những người nài voi trẻ đang khao khát được kế thừa di sản của cha ông.
"Rừng xanh đang gọi con về", Ma Oanh nói, đôi mắt ánh lên tia nhìn xa xăm. "Buôn Đôn cần những chú voi thông minh như con, để cùng gìn giữ và phát triển vùng đất này."
Lời nói của Ma Oanh như một mệnh lệnh thiêng liêng, thổi bùng lên trong tôi ngọn lửa khát khao được trở về. Tôi bắt đầu hành trình của mình vào một sớm mai, khi sương còn đọng trắng trên những ngọn cỏ. Đường về không dễ dàng, nhưng trong tôi có sức mạnh của những người đi trước, có tiếng gọi của mảnh đất quê hương.
Qua những đỉnh đồi cheo leo, vượt những con suối trong vắt, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy dòng Sêrêpốk uốn lượn như một dải lụa xanh ôm lấy Buôn Đôn. Từ xa, tiếng cồng chiêng vang vọng như chào đón đứa con lạc loài trở về. Những ngôi nhà sàn thấp thoáng sau hàng cây xanh, khói bếp lam chiều bay lên thanh bình.
Giờ đây, dưới sự dẫn dắt của Ma Oanh, tôi đã trở thành một phần không thể thiếu của Buôn Đôn. Mỗi ngày, tôi cùng những người bạn mới đưa du khách đi khám phá vẻ đẹp của núi rừng Tây Nguyên. Tôi kể cho họ nghe về lịch sử hào hùng của những người săn voi, về tình yêu thiêng liêng giữa con người và voi, về những đêm trăng nghe cồng chiêng vọng về từ những ngôi nhà dài.
Buôn Đôn hôm nay đã khác xưa, nhưng trong từng nhịp thở của mảnh đất này vẫn còn đó hồn thiêng của núi rừng, của những con người kiêu hãnh. Tôi tự hào được góp phần mình vào việc gìn giữ và phát triển di sản này, để Buôn Đôn mãi mãi là vùng đất của những câu chuyện cổ tích giữa đời thực, nơi con người và thiên nhiên sống trong một vòng tròn bất tận của tình yêu và sự tôn trọng.
Mỗi hoàng hôn, khi đứng bên bờ sông Sêrêpốk nhìn mặt trời khuất dần sau những ngọn núi xa, tôi lại thấy lòng mình tràn ngập hạnh phúc. Bởi tôi biết, mình đã tìm được đúng con đường về nhà, nơi có Ma Oanh - người cha già của rừng xanh, nơi có tiếng cồng chiêng réo rắt gọi hồn núi rừng, và nơi có những con người mang trong mình dòng máu của đại ngàn Tây Nguyên hùng vĩ.
Nhận xét
Đăng nhận xét