Tiễn Ông Công Ông Táo
Tiễn Ông Công Ông Táo
Chiều 23 tháng Chạp, bóng chiều nghiêng xuống làng quê, làn khói bếp mỏng manh quyện vào gió đông se sắt. Trên khoảng sân nhỏ, mẹ tôi đang bận rộn chuẩn bị mâm cơm tiễn ông Công ông Táo về trời. Năm nay, mẹ dặn mọi người phải làm lễ chu đáo hơn mọi năm, bởi bà bảo: “Đất nước mình đang đổi thay, mỗi lời cầu nguyện cũng là một ước nguyện gửi đến trời cao.”
Mâm cỗ được bày biện trang trọng, tinh tế như tấm lòng của người dân quê hương dành cho các vị thần cai quản bếp lửa gia đình. Đĩa xôi gấc đỏ au, con gà trống luộc vàng óng, bát chè đậu ngọt thanh, và mấy chiếc bánh chưng vuông vắn mẹ gói từ đêm hôm trước. Tất cả dường như chứa đựng sự hòa quyện của truyền thống và niềm hy vọng.
Trên bàn thờ, ba vị Táo Quân được đặt ngay ngắn, trong làn khói hương nghi ngút. Bố tôi thắp ba nén nhang, đôi mắt khép hờ, giọng khấn trầm ấm:
“Kính lạy ông Công ông Táo, một năm qua gia đình con được bình an, mạnh khỏe. Nay tiễn ông về trời, xin ông bẩm tấu với Ngọc Hoàng để năm mới, đất nước thêm giàu mạnh, quê hương thêm đổi mới, nhà nhà no ấm, người người hạnh phúc.”
Tôi đứng cạnh, nhìn những chú cá chép đỏ đang tung tăng bơi lội trong chậu nước trong veo. Dưới ánh nắng chiều nhạt màu, vảy cá lấp lánh tựa những giấc mơ ẩn mình trong dòng chảy thời gian. Hình ảnh cá chép vượt vũ môn hóa rồng chợt hiện lên trong tâm trí, gợi nhắc câu chuyện vượt qua gian khó để vươn tới thành công. Phải chăng đó cũng là khát vọng muôn đời của dân tộc Việt Nam? Một khát vọng mãnh liệt, âm thầm mà kiên định.
Khi bố nhẹ nhàng thả cá xuống dòng nước trước ngõ, tôi mường tượng những chú cá chép nhỏ bé ấy đang gánh trên mình ước mơ của gia đình tôi, của hàng triệu gia đình Việt Nam. Chúng bơi đi, mang theo khát khao vượt lên số phận, hướng về miền trời rộng lớn. Làn nước xao động như lời thì thầm của thời gian, nơi quá khứ, hiện tại và tương lai cùng hội tụ.
Trong ánh nến lung linh, tôi thầm ước cho quê hương ngày một giàu đẹp, cho những ước mơ đang nhen nhóm trong lòng người trẻ được chắp cánh bay xa. Tôi mơ về một năm mới – năm Ất Tỵ 2025 – nơi công nghệ hiện đại không lấn át mà hòa quyện cùng truyền thống, nơi mỗi người dân, dù làng quê hay phố thị, đều có cơ hội tựa như cá chép hóa rồng.
Khói hương trên bàn thờ vẫn vương vấn trong không gian, như níu giữ điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời mờ sương, lòng tin rằng ông Công ông Táo đã lên đường. Trong chuyến đi này, các ngài sẽ mang theo những nguyện ước của cả dân tộc, những câu chuyện về một Việt Nam cần cù, sáng tạo, không ngừng vươn lên.
Hy vọng rằng, khi đứng trước Ngọc Hoàng, ông Táo sẽ kể về một đất nước đang bước vào kỷ nguyên mới, nơi truyền thống và hiện đại giao thoa, nơi những con người đang ngày đêm cần mẫn, cống hiến để dựng xây tương lai. Và tôi tin rằng, năm mới sẽ là một hành trình rực rỡ, nơi giấc mơ của cả dân tộc sẽ hóa thành hiện thực.
Nhận xét
Đăng nhận xét