Tiễn Ông Công Ông Táo Chiều 23 tháng Chạp, bóng chiều nghiêng xuống làng quê, làn khói bếp mỏng manh quyện vào gió đông se sắt. Trên khoảng sân nhỏ, mẹ tôi đang bận rộn chuẩn bị mâm cơm tiễn ông Công ông Táo về trời. Năm nay, mẹ dặn mọi người phải làm lễ chu đáo hơn mọi năm, bởi bà bảo: “Đất nước mình đang đổi thay, mỗi lời cầu nguyện cũng là một ước nguyện gửi đến trời cao.” Mâm cỗ được bày biện trang trọng, tinh tế như tấm lòng của người dân quê hương dành cho các vị thần cai quản bếp lửa gia đình. Đĩa xôi gấc đỏ au, con gà trống luộc vàng óng, bát chè đậu ngọt thanh, và mấy chiếc bánh chưng vuông vắn mẹ gói từ đêm hôm trước. Tất cả dường như chứa đựng sự hòa quyện của truyền thống và niềm hy vọng. Trên bàn thờ, ba vị Táo Quân được đặt ngay ngắn, trong làn khói hương nghi ngút. Bố tôi thắp ba nén nhang, đôi mắt khép hờ, giọng khấn trầm ấm: “Kính lạy ông Công ông Táo, một năm qua gia đình con được bình an, mạnh khỏe. Nay tiễn ông về trời, xin ông bẩm tấu với Ngọc Hoàng...
Nhận xét
Đăng nhận xét